BỘ GÕ TIẾNG VIỆT

ipt src="http://mudim.googlecode.com/files/mudim-0.8-r142.js" type="text/javascript">ipt>

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

Cần Thơ ơi







Cần Thơ ơi, Cần Thơ ơi
!
Cần Thơ hai tiếng trong tôi dịu dàng

Cần Thơ với những đò ngang,
Những cô thôn nữ dịu dàng dễ thương




 











Một lần đến phải vấn vương
Bước đi không nỡ nẻo đường quấn chân





Hoa mai vàng rực nắng xuân
Cúc hồng khoe sắc thêm phần vui tươi
 

Xinh xinh em gái nghiêng cười
Trên dòng sông mát sáng ngời buổi mai





Vườn cây xanh ngắt trải dài
Quả thơm ngọt trĩu nhà ai rộn ràng


Đôi bờ bắc nhịp cầu sang
Lung linh huyền ảo cho nàng sang chơi

Phố xinh níu gót chân người
Một lần đến phải nhớ hoài Cần Thơ









Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

ĐỪNG TƯỞNG



Nov 2, 2012 10:05 PMPublicPageviews 90 13
                 (Blog Như Vạt Nắng)
 Đừng tưởng cứ núi là cao,
Cứ sông là chảy, cứ ao là tù.
Đừng tưởng cứ dưới là ngu,
Cứ trên là giỏi, cứ "xu" là cầm.
Đừng tưởng không nói là câm,
Không nghe là điếc, không trông là mù.
Đừng tưởng cứ trọc là sư,
Cứ vâng là tốt, cứ ừ là ngoan.
Đừng tưởng cứ lớn là khôn,
Cứ bé là dại, cứ hôn... là chồng.
Đừng tưởng chẳng có thì không,
Chẳng trai thì gái, chẳng ông thì bà.
Đừng tưởng chẳng gần thì xa,
Chẳng ta thì địch, chẳng ma thì người.
Đừng tưởng chẳng khóc thì cười,
Chẳng lên thì xuống, chẳng ngồi thì đi.
Đừng tưởng gần nhất là nhì,
Gần quan là tướng, gần suy là hèn.
 Đừng tưởng cứ sáng là đèn,
Cứ đỏ là chín, cứ đen là thường.
Đừng tưởng cứ đẹp là thương,
Cứ xấu là ghét, cứ vương là tình.
Đừng tưởng cứ ghế là vinh,
Cứ tiền là mạnh, cứ dinh là bền.
Đừng tưởng cứ cố là lên,
Cứ lỳ là chắc, cứ bên là gần.
Đừng tưởng cứ đều là cân,
Cứ đông là đủ, cứ ân là nhờ.
Đừng tưởng cứ vần là thơ,
Cứ âm là nhạc, cứ tờ là tranh.
Đừng tưởng cứ vội thì nhanh,
Cứ tranh là được, cứ giành thì hơn.
Đừng tưởng giàu hết cô đơn,
Cao sang hết ốm, tham gian hết nghèo.
Đừng tưởng cứ bến là neo,
Cứ suối là lội, cứ đèo là qua.
Đừng tưởng chồng mẹ là cha,
Cứ khóc là khổ cứ la là phiền.
Đừng tưởng cứ hét là điên,
Cứ làm là sẽ có tiền đến ngay.
Đừng tưởng cứ rượu là say,
Cứ gió là sẽ tung bay cánh diều...
 ... Đừng tưởng tỏ tình là yêu,
Cứ thơ ngọt nhạt là chiều tương tư.
Đừng tưởng cứ nhận được thư,
Là bao say đắm như mưa trong nhà.
Đừng tưởng cứ quét lá đa,
Là đời khổ cực can qua một thời...
Đừng tưởng đi là sẽ chơi,
Lang thang dạo phố vào nơi hư người.
Đừng tưởng vui thì sẽ cười,
Đôi hàng nước mắt lệ rơi đầm đìa.
Đừng tưởng cứ mực là bia,
Bút sa gà chết nhân chia cộng trừ.
Đừng tưởng cứ gió là mưa,
Bao nhiêu khô khát trong trưa nắng hè.
Đừng tưởng cứ hạ là ve,
Sân trường vắng quá ai khe khẽ buồn...
Đừng tưởng thu là lá tuôn,
Bao nhiêu khao khát con đường tình yêu.
Đừng tưởng cứ thích là yêu,
Nhiều khi nhầm tưởng bao điều chẳng hay...

Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Sự Thật



Oct 31, 2012 6:12 AMPublicPageviews 48 8
Khi nói yêu em, anh rất thật lòng
Thật như hoa đến ngày thì hoa nở
Thật như khí trời mà ta đang thở
Thật như chia ly đón đợi cuối đường



Em đã thật lòng đắm đuối yêu thương
Thật lòng biết anh không là mãi mãi
Đâu phải lỗi của riêng ai,
khi mình không còn trẻ dại
Mình gặp nhau khi ván đã đóng thuyền?

Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012

Biển trong ta -




 
                                    Thơ: Đoàn Thị Lam Luyến

Bao nhiêu nước biển mặn rồi
Lẽ gì nước mắt trong đời mặn hơn?

Lòng người - cái biển tí hon
Mà nghìn năm nữa vẫn còn sâu xa!
Có bờ để đánh thuyền ra
Không bờ, để tự bao la sóng dào...

Trong ta bờ bến thế nào
Mà con tim cứ thiết trao một người.
Mà bao nhiêu kiếp luân hồi
Mà thổn thức đến muôn đời vì nhau?

Mà sung sướng mà khổ đau
Mà từng nhuộm trắng mái đầu đương xanh!
Mà lên thác mà xuống ghềnh
Mà rồi từng mảnh lênh đênh giữa đời...

Biển ngoài kia đã lặng rồi
Biển trong ta vẫn chưa nguôi dạt dào.

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

CHO NGƯỜI XA VẮNG



Sep 30, 2012 2:57 PMPublicPageviews 169 17

"Anh tiễn thu đi, khi hồn dang dở
Một thoáng phôi phai- trăn trở đông về
Cây trơ cành- tuyết buông xuống phủ phê
Ngóng chờ xuân- nhớ lời thề năm trước...."
.............TIẾNG SÓNG BIỂN


Lời nói ấy làm sao em quên được
Và mãi mãi ghi vào trong ký ức
Của một thời yêu mến tuổi xanh xuân
Trong một ngày gió đẹp, nắng thanh tân.
......
Anh ra đi một ngày không trở lại,
Để tâm hồn em u sầu thương nhớ mãi,
Tình yêu kia xin giữ trọn một mình.
Với một lời hứa trọn kiếp ba sinh
...........
Em thức dậy một buổi sáng bình minh,
Bỗng chợt thấy u sầu trên khoé mắt,
Và trên môi chỉ nụ cười héo hắt,
Người yêu ơi sao chẳng giữ câu thề..
...........
... Em tỉnh rồi, sau một giấc ngủ mê,
Và bỗng thấy tâm hồn sao trống trải.
Cứ đợi chờ và yêu thương mãi mãi
Thu đến rồi, lá biết gửi về đâu?

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi



Jul 28, 2012 3:23 PMPublicPageviews 97 6


Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi
Nhưng tìm mãi đến bây giờ chẳng thấy
Nửa của tôi ơi, anh là ai vậy
Sao để tôi tìm tìm mãi tên anh?




Chiều dần buông thành phố vào đêm
Ngọn cỏ hàng cây từng đôi ríu rít
Họ may mắn hơn tôi hay họ không cần biết
Nữa của mình hay nữa của ai kia?



Tôi đi tìm một nửa của riêng tôi
Và có thể suốt đời không tìm thấy
Không có anh tôi đành sống vậy
Không lấy nửa của ai làm nửa của riêng mình

Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn
Nhưng đích thực tình yêu chỉ có một
Nên đôi lúc tưởng như mình đã gặp
Nửa của mình nào phải của mình đâu


Không phải của mình..chẳng phải nửa của nhau
Thì thượng đế ơi đừng bắt tôi lầm tưởng
Bởi tôi biết khổ đau hay sung sướng
Là đúng sai khi tìm nửa của mình


Tôi tìm anh,tôi đã đi tìm
Và vẫn biết trên đời này đâu đó
Anh cũng tìm... tìm tôi như vậy
Chỉ có điều mình chưa nhận ra nhau...

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Những Câu Chuyện Xúc Động Về Tình Yêu(phần đầu)



1001 con hạc giấy


Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Chàng trai bật khóc.

Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.

Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi, nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.

Những câu chuyện xúc động về tình yêu ( tiếp theo)



Jul 21, 2012 4:29 PMPublicPageviews 73 12


2 Lời nói muộn màng

Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi ntất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ....

- Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
Cả hai im lặng một lúc lâu
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
- .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

1h23
- Em khát quá-Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi

1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em

Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

11h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.

Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!

11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!
3 Luôn chờ em cúp máy trước.

Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.

Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"

Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".

"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.

Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.

4 Câu chuyện Tình yêu

Cynthia và Alvin chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không chấp thuận.

Rồi Alvin nhận được một học bổng du lịch. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Alvin, bố mẹ cậu tìm đến Cynthia, yêu cầu cô tránh mặt Alvin. Nghĩ đến sự nghiệp của Alvin nên Cynthia đồng ý.

Alvin cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cynthia nghe chị Alvin nói rằng cậu đã tới London. Nhiều tháng trôi qua, Cynthia không nhận được tin gì từ Alvin. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Alvin để hỏi thăm. Chị Alvin nói rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới. Cynthia cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Alvin. Cô cố quên Alvin nhưng không thể. Cynthia trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc.

Một đêm, khi Cynthia đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Alvin :

- Cynthia, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ anh nhé!

Chỉ được có thế, rồi Alvin vội vã gác điện thoại.

Đêm hôm đó, Cynthia nằm mơ thấy Alvin. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Alvin nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cynthia, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cynthia kịp hỏi gì thì Alvin đã biến mất.
Sáng hôm sau, Cynthia vội vã gọi điện cho chị của Alvin, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Alvin sắp về không.Chị gái Alvin chợt òa khóc:

- Cynthia, xin lỗi em, tất cả là do chị nói dối đấy. Alvin đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô ... Alvin từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn ... Chị đã nghĩ là có thể nói dối để em quên Alvin đi...

Cho dù Cynthia khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Alvin đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Alvin vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Alvin đã mất rồi.

Nhưng Cynthia không tin. Cô tin rằng Alvin sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cynthia nhấc máy ngay lập tức.

Lần này, Alvin nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cynthia, rằng cậu không ở cạnh Cynthia được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.

- Anh đã sửa điện thoại rồi à? - Mẹ Cynthia hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà - Em thấy Cynthia nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.

- Em làm sao thế ? - Bố Cynthia lắc đầu khó hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà!

***

Bạn có thể gửi câu chuyện này cho những người mà bạn quan tâm và nói với họ những gì bạn cảm thấy và nói với họ rằng bạn yêu quý họ đến mức nào. Câu chuyện thật buồn, nó nhắc chúng ta nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý ...

5 Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD

một chàng trai bị bệnh ung thư.
Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.

Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'.

Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.

Cô gái ngẩng lên hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.

- Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...

Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

- Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.

Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.

Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.

Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.

Vài ngày sau...

‘Reeeeng!...'

Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:

- Alô?

Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.

- Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.

Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu
 nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.

Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.

Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn.'

Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi:' Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.'

Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.

6 Mảnh giấy Tình yêu

Chúng tôi yêu nhau được hai năm. Có lúc vui, lúc buồn , lúc hoà hợp....lúc cãi vã. Có một lần chúng tôi cãi nhau rất lâu. Không ai chịu ngưng và không ai chịu nghĩ là mình sai. Thậm chí tôi còn muốn nói chia tay cho xong chuyện.

Lúc đó anh bảo "bây giờ chúng ta sẽ cố gắng bình tĩnh . Anh và em mỗi người lấy ra một mảnh giấy nhỏ và hãy viết vào đó tất cả những gì khó chịu về nhau mà từ trước đến giờ không nói ra. Rồi chúng ta sẽ đổi cho nhau và xem sau đó chúng ta có thể tiếp tục được không.
Tôi đang rất tức giận nên tôi ngồi viết hết 15 phút . Tôi viết tất cả những gì đáng ghét nhất ở anh ta mà tôi nghĩ là tôi phải chịu đựng suốt thời gian qua. Anh cũng ngồi viết rất lâu. Sau đó chúng tôi đổi giấy cho nhau.

Chưa lúc nào tôi lại xấu hổ như việc mình làm lúc đó.Tôi chỉ muốn giật lại tờ giấy mà mình đã đưa cho anh ấy thôi. Nhưng tôi không thể làm thế được. Khi tôi đọc xong mảnh giấy mà anh đưa cho tôi , tôi đã khóc vì xúc động. Bởi vì trong tờ giấy của anh , anh cũng viết kính nhưng chỉ có duy nhất một câu " anh yêu em"..Và sau lần đó thì chúng tôi không còn giận nhau nữa.

7 Những bí ẩn từ một trái tim thỏ đế

+ Đừng vội trách tớ chẳng bao giờ khen cậu, nhé! Mỗi lần cậu "xì" tớ, trông cậu cũng... dễ thương lắm. Nhưng không hiểu sao tớ lại nói: "Trông như... khỉ!". Ui, không phải lỗi của tớ đâu! Chẳng qua là... tớ chưa từng quen cô bạn nào thôi!

+ Cậu vẫn giận vì hôm nọ trời mưa tớ không nhường áo mưa cho cậu à? Bởi vì tớ biết cậu sẽ không bị ướt đâu, cái Thảo sẽ đưa cho cậu một cái áo mưa. Vì sao tớ biết? Bởi vì đấy là cái áo mưa của... tớ. Vì sao tớ không đưa trực tiếp cho cậu à? À... ờ... vì tớ biết lúc tớ đưa cái áo mưa cho cậu trông tớ... ngốc lắm! Mà tớ không muốn để lại ấn tượng ngốc như thế trong mắt cậu!

+ Cậu trách tớ không bao giờ gọi điện thoại cho cậu. Thật ra thì tớ... thèm lắm chứ! Không biết bao nhiêu lần tớ nhấc máy lên rồi lại đặt máy xuống. Không biết bao nhiêu lần tớ bấm số nữa chừng rồi lại thôi. Mỗi lần định gọi cho cậu, tớ mất hàng tiếng đồng hồ để suy nghĩ mình sẽ nói gì sau cái câu "Stress à, ... đây!", thậm chí còn gạch đầu dòng những nội dung "cần thảo luận" nữa kia. Nhưng vẫn chẳng gọi được lần nào. Nhưng không phải lỗi tại tớ. Chỉ vì số điện thoại nhà cậu... khó bấm quá! Không hiểu sao không bao giờ tớ bấm được đến số cuối cùng!

+ Cậu đừng sợ mỗi lần đi học thêm về muộn nhé! Chẳng ai "bắt nạt" được cậu đâu, bởi hôm nào tớ cũng đi đằng sau... bảo vệ mà. Tớ thường theo cậu dắt xe lên tận tầng ba, bấm chuông và cáu nhặng lên vì thằng em chậm ra mở cửa tớ mới quay về. Vì sao tớ không đi lên song song với cậu à? Chỉ vì tớ đã trót tuyên bố chưa từng muốn làm "vệ sĩ" cho ai cả.

+ Cậu đừng hỏi vì sao tớ xin hai lá bùa may mắn. Tớ sẽ chẳng nói là tớ xin cho cậu đâu, dù biết cậu đã có một cái rồi. Nhưng tớ nghĩ là nếu cậu có tới hai lá bùa thì may mắn sẽ đến với cậu nhiều gấp đôi.

+ Cậu đừng thắc mắc là vì sao tớ lại... sến như con gái, cứ hỏi là có, nào CD Lam Trường, nào VCD Lam Trường, nào Poster Lam Trường,... Chỉ vì tớ thích nghe cậu kêu lên: "Oái, cậu mà cũng có đĩa này hả? Mượn nhé! Mượn nhé!". Tớ không khoái nhạc nhẽo lắm. Nhưng còn gì vui hơn được là người cậu cần.

+ Điều duy nhất mà tớ dám nói thẳng với cậu, và tớ đã nói rồi là "Tớ đã phát ớn các chương trình ăn kiêng của cậu, một trò nhảm nhí, vô bổ, mất thời giờ". Nhưng còn một điều nữa mà tớ chưa dám nói là: Dù béo hay gầy, với tớ, chỉ cần cậu cười hì hì là trông đã đáng yêu roi!

Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012

CHUYỆN NGÀY THỨ BẢY



Jul 14, 2012 5:51 AMPrivatePageviews 85 14
Đêm qua tôi thức khuya, tới hơn 3 giờ sáng mới ngủ, định dậy trễ một chút.
Sáng nay đang ngon giấc thì chuông điên thoại reo, cứ mơ mơ màng màng như đang ở sân khấu ca nhạc, lại còn mơ thấy Chí Tài đang hát bài "Tình yêu diệu kỳ"- bài nhạc chuông quen thuộc của tôi....Ơ , Chí Tài hát giống hệt Quang Vinh há. Ngủ tiếp, .....lại chuông reo. À, thì ra là chuông điện thoại, chẳng biết ai gọi mắt nhắm mắt mở tìm nút nghe, một giọng đàn ông khẩn cấp, lẫn tiếng xe cộ ầm ào:
- Alo, em tới chưa dzậy, anh đang đợi em nè!- một giọng đàn ông lạ hoắc.
- Alo, ai vậy?- giọng thật nhẹ thật êm vì đang còn ngái ngủ. tôi lên tiếng mục đích để họ nhận ra giọng tôi cũng không quen)
- Anh nè, bộ giờ này em còn ngủ sao? (chắc tiếng xe cộ ồn ào quá nên nghe không rõ giọng mình rồi)
- Ủa....( đưa điện thoại lên gần mắt đẻ  xem - không hiện tên, số lạ rồi, tên này lộn số là chắc), tự tin bảo anh ta:
- Chắc lộn số rồi anh ơi!
- Ủa, chết cha....( giọng sửng sốt như để tự nói với mình) rồi lại chuyển qua cái giọng thành khẩn:
- Ủa lộn hả...vậy xin lỗi em, à, chị nha!.
- Ok, không sao!  Nói xong mình cúp máy.

Đúng là xớn xác, Làm người ta giật mình, đang giấc mơ đẹp - Mình lẩm bẩm rồi ngủ tiếp.
(Mà nhớ lại, mình cũng thiếu gì lúc gọi lộn máy người khác rồi sau đó xin lỗi rối rít, còn không thì gọi người này lại trật sang người khác cũng cùng tên nhưng khác cái...đuôi).

Lại quay về chuyện hồi nãy.
Nằm ngủ lại, đang tiếp tục ngon giấc thì lại giật mình bởi tiếng chuông điện thoại.
Mắt nhắm mắt mở,
- A lô.....nghe ạ!
Đầu bên kia ngập ngừng một lúc, rồi làm như nhận ra điều gì nên tôi nghe một giọng nói nhanh và nhỏ như chỉ với mình:
- Ủa, kỳ zậy ta, sao gọi lộn số này hoài vậy ta.
Biết chắc là số hồi nãy, tôi tự động cúp máy trước, không để họ kip  nói lời xin lỗi.
- Hùm.... đúng là ...tổ trác rồi.
Mắt vẫn cay xè, mọi thứ xung quanh đều im lặng, chỉ có tiếng quạt máy vẫn chạy vù vù. Tôi quơ chiếc mền trùm kín lại cho khỏi lạnh và ngủ tiếp.

10 phút sau, tôi nghe tiếng chuông. điên thoại reo nữa, chắc lại lộn số nữa, thôi kệ, cứ ngủ tiếp đi, nó reo hết thì im thôi chứ gì.Dậy nữa là thức luôn .... Kệ nó, ngủ tiếp , tôi tự trấn an và chìm vào giấc ngủ say sưa.
 Khi tôi mở mắt ra, nhìn đồng hồ 10 giờ 30
Nhìn lại lần nữa vẫn 10 g30, vậy là trưa rồi.
Tôi đánh răng rửa mặt xong rồi gội đầu.... mát mẻ quá
Lên sân thượng thấy nắng đã vàng rực khắp mọi nơi, nắng hắt vào làm tôi chói mắt, không gian thoáng đãng, cảnh vật tươi sắc, gió thổi lồng lộng làm tôi cảm thấy vô cùng khoan khoái, dể chịu.
Trên cây vú sữa trước nhà, những con chim sẻ đang nhảy nhót, kêu vang lích rich...lích rích.
Tôi chợt nhìn thấy hai con chim sẻ tự nhiên tách ra khỏi cây vú sữa, chọn riêng một góc trên mái nhà, chúng quấn quýt bên nhau, nhảy qua nhảy lại rồi sau khi bắt được tín hiệu của nhau, chung giao hoan với nhau một cách tự nhiên. Chúng làm rất nhanh đến nỗi tôi chưa kịp ghi lại hình ảnh. Chỉ thấy sau đó thì lông của hai con xù ra nhưng rất nhanh, chúng nó lại vội vàng thu lai, gọn gàng như cũ. Tôi phì cười và nghĩ "loài chim cũng như con người, cũng yêu đương và thân ái" nhưng tôi chợt buồn vì con người chắc không trong sáng, không chung thuỷ được như loài chim đâu.
Và tôi cứ đứng như vậy rất lâu, hình như chỉ để xem còn cặp nào nữa không. Nhưng dường như biết được ý định của tôi, bọn chim chỉ đưa đôi mắt tròn xoe, ý tứ và nhảy nhót trên cành với những tiếng kêu lích rích, lích rích.
Tôi trở xuống nhà, cầm điện thoại lên: có 7 cuộc gọi nhỡ và 3 tin nhắn - Ôi sao hôm nay nhiều thế!
Tôi lần lượt gọi lại:
Đầu tiên là gọi cho mẹ tôi,mẹ gọi tơi 3 cuộc gọi nhỡ chắc có việc gì quan trọng lắm đây, hic!
Đầu dây bên kia tiếng mẹ có vẻ lo lắng:
- Con làm cái gì mà từ sáng tới giờ mẹ gọi không được vậy?
-Da, con ngủ mẹ ơi
- Trời, giờ đó mà còn ngủ à? .
- Dạ, tại hôm qua con thức khuya quá mẹ à
- Làm gì mà thức khuya? Mấy giờ mới ngủ?
- Dạ, tại vì con bị mất ngủ thôi mẹ ạ (cái này thì tôi không dám nói với mẹ là đã thức tới 3 giờ sáng, sợ mẹ lo).
- Dạ, mẹ gọi con có việc gì không ạ? Tôi chuyển hướng.
- Ừ, sáng nay định bảo con chạy về đưa mẹ ra Ban Bảo vệ sức khoẻ lấy thuốc mà mẹ gọi hoài không được.
Chết rồi, tội lỗi quá, ân hận, tôi vội hỏi với giọng hối lỗi:
- Ôi vậy ah, con xin lỗi, vậy sáng mai con vào đưa mẹ đi có được không ạ?.
(Mẹ ở một quận ngoại ô, cách tôi hơn 12km)
- Thôi khỏi, mẹ đi rồi, về tới nhà luôn rồi, vừa về xong nè. 
- Thế mẹ đi bằng gì ạ (biết là câu hỏi thừa nhưng tôi vẫn hỏi)
- Thì đi bằng xe ôm chứ đi bằng gì.
Hối hận và thương mẹ vô cùng.
Tôi nghĩ mai sẽ chạy về thăm mẹ và ôm chầm lấy mẹ để hít cái mùi nắng, mùi cỏ cây, mùi khói bếp từ mẹ.
.........
Tôi tiếp tục kiểm tra số thứ hai.
Đó là số của Hương, một bạn thân trong nhóm G7 (Vì nhóm có 7 người, do tôi đứng ra thành lập). H gọi tôi đi ăn sáng ở siêu thị rồi mua đồ ăn như mọi lần chúng tôi thường thế. Với H tôi đành thú nhận sự việc và xin lỗi hẹn lại bữa khác.

Kế nữa là số của T, cũng trong nhóm bạn G7, nó bảo:
- Tao điện thoại xem mày có ở nhà không để tao lại mà không thấy nghe máy, có chuyện này hay lắm.
- Chuyện gì nói đi, tao nghe!
- Ừ, tao mới mua cái váy đầm dễ thương lắm, nhưng tao mặc không vừa (biết nó sẽ nói gì tiếp), tôi bảo:
- Vậy mày tính sao?
- Tao định đem xuống cho mày thử, nếu vừa thì lấy mà mặc, mày mặc chắc chắn là đẹp (hừ, dụ để mình lấy đây, tháng trước mình cũng vừa mua mấy cái chưa mặc hết, nhưng thôi kệ, bạn bè mà. tôi bảo:
- Ừ, vậy mang tới đây, nếu vừa thì tao lấy cho.
T mừng quýnh lên: Ok vậy chiều tao tới nha, mà hỏi thêm nè, nhà  mày có chuối xiêm chín không? Nhớ chuối vườn nhà mày quá. Nhà tao ai cũng thích.
- Oh,  hên cho mày rồi, hôm trước tao mới chở ra một quầy to lắm, khoảng 7 nải, mới chín hườm hườm, mày đến đem hết về mà ăn, để lại nhà tao hai nải thôi, nhà mày đông. Tao đang lo không biết làm sao ăn cho hết đây, định mang chia bớt cho hàng xóm đây nè.
- Ồ, hên quá, hên quá. Vậy cám ơn mày trước nha, chiều tao ghé, hehe.
Tôi cúp máy mà vẫn nghe âm vang tiếng cười thoả mãn của T..
..........
Kế tiếp là một cuộc của ông xã.
Mình gọi thì nhận ngay một giọng trách móc.....dài sọc: Em làm gì mà anh gọi mãi không nghe máy, chả lẽ giờ đó còn ngủ à, anh đã dặn rồi, đi đâu thì nhớ đem điện thoại đi theo, còn nếu không thì đi mua cái máy nào chuông to hơn nữa để nghe, hehe, mình biết lỗi nên giả lả: Dạ, anh gọi em có gì không ạ? - Không có gì ( không có gì mà la người ta dữ vậy), anh chỉ muốn nhắc em dậy thì hai mẹ con ăn cái bánh chưng anh để trên bàn ăn ấy, anh mới mua hồi sáng với lại trưa nay anh không ăn cơm ở nhà nhé, anh có khách rồi, mẹ con đừng đợi (ui, hên ghê, quả thực tôi rất chỉ chu việc cơm nước, chăm sóc cho gia đình nhưng hôm nay tôi bỗng lười vì thức dậy trễ quá, nên chẳng hên là gì?)

Còn lại  cuộc cuối cùng, xem nào : Không có tên, đó chính là cái số hồi sáng đã gọi lộn, sao lại gọi nữa làm chi vậy ta? Kệ, bỏ qua.

Tới phần tin nhắn, tôi mở xem. Có 3 tin nhắn:

- Một tin nhắn thông báo đến kỳ nộp phí bảo hiểm, OK, xong.

- Tin thứ hai của cái số hồi sáng (ủa, gọi không được nên nhắn tin chắc) : "xin lỗi vì đã làm phiền người đẹp nha, mà người đẹp tên gì, ở đâu zậy? cho anh biết đươc hôn?(phải mở ngoặc chỗ này, đàn ông cái xứ mình thường dùng từ " người đẹp" thay cho cách xưng hô, tức là....đối tượng không phải là đàn ông, hihi nên cũng bình thường thôi) .

- Tin nhắn thứ ba: ( cũng cái số đó, kỳ vậy? mở ra xem nào):
 Sao người đẹp không trả lời anh? Số này của anh đó, anh tên Trường, làm xưởng in gia đình trên đường Phan Đình Phùng, nếu không phiền thì rảnh gọi lại dùm. Rất hân hạnh được người đẹp chiếu cố!

Tôi bật cười, nghĩ bụng : Biết đâu gặp ..người đẹp này  lại ...chạy mất cả dép ấy chứ, haha.

Đóng máy lại rồi xuống bếp làm món bánh mì thịt bằm lăn bột chiên để ăn sáng với một ly cafe đá. Ăn xong là đúng 11 giờ trưa.
Đó, buổi sáng hôm nay của tôi là vậy đó.

Tôi còn đoán ra được rằng tại sao cái ông kia lại gọi điện lộn vào máy tôi ( nhưng không chắc 100% đâu nhé)
Các bạn có ai đoán ra được không? Bạn nói đi xem có giống tôi không nào?

Tái bút:

Khi tôi viết xong mẩu chuyện này là cũng hơn 4 giờ chiều, tôi thực ra không có khả năng viết đâu, câu chữ... lổm ngổm,  bạn đừng cười nhé. Sorry trước
T đã đến nhà tôi lúc 2 giờ chiều nay, kết quả là: (báo để các bạn mừng)
- Thứ nhất: tôi có thêm một chiếc váy nữa để treo trong tủ quần áo.(hihi)
- Thứ hai:T phấn khởi ra về với quầy chuối to tới 5 nải. tôi chỉ để lại hai nải chót chét (cuối cùng). Nhất là lấy lại được nguyên vẹn số tiền của cái váy, còn có dư nữa vì tôi "bo" luôn cho chẵn tiền, khỏi thồi lại, coi như ... tiền xăng của bạn mình, dù biết nếu T đem trả sẽ không được vì bạn đã xé mất cái mạc rồi.

Tôi và T ai cũng vui.

Ngày thứ Bảy của tôi như thế đó.

Còn tối nay, cả nhà tôi sẽ đi ăn lẩu ở một quán sân vườn rất đẹp, có cả đàn hát nữa.
Chào các bạn, tôi chuẩn bị đi thôi.
Chúc mọi người vui vẻ và hạnh phúc ngày thứ Bảy nhé.

TB lần 2:
1/ Người bác mời đi cafe kia là một khách hàng mới nên bác không nhớ số và giọng nói
2/ Bác nghĩ mình có thể là một khách hàng tiềm năng nên gọi lại để ...sẵn thì tìm mối hàng luôn.
Vậy thôi, làm ăn mà, phải tiếp thị chứ, hihi. đừng hiểu nhầm người ta tội nghiê

Thứ Sáu, 13 tháng 7, 2012

XIN ĐỪNG NÓI LỜI YÊU


 
Jul 13, 2012 5:29 AMPublicPageviews 159 17

(Kỷ niệm một thời đã qua....từ lâu )





Xin đừng nói lời yêu
Khi lòng tôi đã khép
Tình yêu kia dù đẹp
Hãy mang đến cho đời
Tôi cảm ơn bầu Trời
Đã cho tôi khoảng lặng
Tôi cảm ơn ngọn sóng
Ru tôi giấc ngủ êm

Anh hãy là sao đêm
Cho bầu trời huyền ảo
Trong những đêm không bão
Tôi ngước nhìn lên cao



  
Người tôi yêu đã xa
Con tim tôi đã lạnh
Hỡi những lời có cánh
Hãy đừng đến bên tôi


Nước mắt đã hết rơi
Sóng trong lòng cũng lặng
Chỉ ly cà phê đắng
Chung thủy cùng sẻ chia

Chỉ giọt cà phê kia
Cùng đôi môi dịu ngọt!
   
    Viết lại tháng 7/2012 





Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

VÙNG ĐẤT MẾN NGƯỜI. P2 - DU THUYỀN, CHỢ CỔ







Đến Bến Ninh Kiều bạn không thể bỏ qua một điều thú vị là du lịch trên sông
Trên bến có rất nhiều tàu thuyền du lịch sẵn sàng phục vụ bạn
Nổi bật trên sông là chiếc du thuyền Cần Thơ, như một nhà hàng nổi trên sông
 Lên du thuyền, bạn sẽ thoải mái tuỳ chọn những món ăn đặc sản Cần Thơ  hoặc những món ăn mình ưa thích với sự phục vụ thật chu đáo, tận tinh đặc trưng Nam Bộ.
 Du thuyền gồm có 3 tầng, mỗi tầng đều có phục vụ ăn uống riêng. Hơn nữa, du khách cũng được phục vụ ca nhạc tài tử trong khi lênh đênh trên dòng sông Hậu lộng gió, du thuyên sẽ đưa bạn đến gần chân cầu Cần thơ để được ngắm nhìn Cầu thật rõ,  in bóng sáng rực cả một vùng, bạn 
tha hồ ngắm và chụp ảnh. Rồi sau đó thuyền sẽ quay phía ngược lai. Thời gian  chạy trên sông khoảng1g30 phút. Sau khi tàu cặp bến bạn muốn lên thì lên, không thì bạn vẫn có thể ngồi lại cho đến hết thời gian phục vụ,
À, nói thêm với bạn nè: nếu bạn có tâm hồn nghệ sĩ, thích đươc thả hồn vào nhũng bài hát thi bạn sẽ được như ý. Ban nhạc sẽ phục vụ bạn hết mình nhé.
  Không phải chỉ có ca sĩ mới hát đâu nhé. Ai cũng có thể làm ca sĩ được màÌ



Ban ngày là một nhà hàng nổi


Du thuyền buổi tối nổi bật trên sông
Trên các tầng của du thuyền, chúng ta vừa ăn uống, vừa nghe đàn ca tài tử, hóng gió mát và ngắm cành sông nước  

 





Thích nhất là được ngồi tầng trên cùng



  Ăn uống và ngắm cảnh



Nghe ca nhạc


Tầng nào cũng có sân khấu ca nhạc nhé


 
Bạn Blog Mua Thu HN trong một chuyến du lịch Cần thơ

Ngoài chiếc du thuyền lớn ra thì còn rất nhiều những du thuyền vừa và nhỏ, đưa du khách đi tới những nơi nào du khách muốn, trên các du thuyền này cũng phục vụ ăn uống đầy đủ, đàn hát dân ca rất vui hoặc du lịch nghe hát của dân thương hồ rất thú vị. Bạn hãy nghe lời cảm tưởng của du khách nhé:
" Đến Cần Thơ, ngoài tận hưởng đặc sản nổi tiếng mang đậm hương vị quê nhà, ăn cơm sốt dẻo nấu bằng gạo đặc sản thơm phức với mắm cá lóc, kèm bát canh cua đồng nấu với bông so đũa vàng ươm, bạn đừng quên một nét đẹp văn hoá truyền thống ít nơi nào có được: Đó là đi du thuyền nghe hát dân ca.

Còn gì thú vị hơn, sau bữa cơm chiều dân dã ấy, khi hoàng hôn buông rủ, từ bến Ninh Kiều thơ mộng bước chân lên chiếc thuyền rồng trang trí lịch lãm, ngược dòng Hậu Giang mênh mang khoảng 10km, tắt máy thả trôi lững lờ theo làn nước. Cuộc hành trình ngoạn mục khởi đầu từ giây phút này. Giữa không gian tĩnh mịch, sâu thẳm, thỉnh thoảng loé vài tia sáng lân tinh của lũ cá phóng khỏi mặt nước đớp mồi, tiếng kêu xa xăm của đàn vạc ăn đêm, bỗng một điệu hò man mác ngân lên ngay giữa khoang thuyền, kéo dài, quyện lẫn âm thanh xao xuyến của cây đàn cò: "Hoa mua ai bán mà mua; mẹ không ngã giá cho vừa lòng con...". Rồi cứ thế, chẳng biết tự lúc nào, du khách bị cuốn hút vào làn vọng cổ du dương, mượt mà.

Càng gần gũi, càng tha thiết bởi các nghệ sĩ biểu diễn là người dân lao động, khởi lên từ các phong trào văn nghệ quần chúng địa phương, lời ca mộc mạc, chân tình. Chính vì thế, vài ba giờ bồng bềnh trên sóng nước, khách và chủ không còn ranh giới, cùng nhau hát, cùng nhau ngân nga, thật nặng tình nghĩa*NHU HOANG, LIVE CANTHO
......." Du thuyền trên dòng Hậu Giang thực sự là loại hình du lịch độc đáo đang được ưa chuộng, phát triển, thu hút đông đảo bạn bè bốn phương". (LĐ)



Đây là những tàu du lịch nhỏ, những tàu du lịch này sẽ đưa bạn đi tới bất kể nơi nào bạn muốn và thời gian bao lâu là tùy bạn.
Nó cũng như những taixi đường phố vậy.

Mời bạn xem những hình ảnh này nhé











Thú vị không bạn?
Mà ở đây không có vụ "chặt, chém" du khách như những nơi khác đâu. Bạn từ xa đến, OK, bạn cũng như chúng tôi thôi. Có điều, bạn cũng nên tham khảo giá trước nhé. Có khi cũng chênh nhau chút đỉnh đó. Còn ăn uống thì  các nhà hàng, quán ăn đều chung một giá cho mọi người, chúng tôi, người dân tại đây cũng vậy thôi, nên các bạn cứ yên tâm. Người Cần Thơ không có vụ " nhìn mặt chặt khách" đâu. Họ lấy uy tín và tình cảm của khách để mong khách có dịp quay lại thì nhất định sẽ ghé quán mình.
Mách nhỏ với bạn nè: những chiếc tàu du lịch loại nhỏ này cũng rất an toàn bạn nhé,mình đâu có biết bơi nhưng mình rất yên tâm nên bạn cứ yên tâm mà đi, trên tàu nào cũng trang bị đầy đủ áo phao cho bạn. mà giá cũng rất bình dân. Mình cũng có nhiều lần đi như thế, giá bao trọn gói một chiếc tàu nhỏ, đi trên sông khoảng 2 tiếng, với sự phục vụ rất tận tình, giá chỉ từ 150 đến 200 ngàn thôi. Có khi khách với chủ tàu đi một lúc rồi "tình thương mến thương", chủ tàu có thể đưa bạn đi thêm mà....hổng có lấy thêm tiền, hihi).
Bạn đi ban ngày thì có thể yêu cầu chủ tàu đưa bạn vào những vườn sinh thái gia đình để nghỉ ngơi ăn uống, thưởng thức những món ăn dân dã như bánh xèo, cá lóc nướng trui cuốn bánh tráng, rau sống, chấm mắm nêm hoặc mắm me cũng rất Cần Thơ nhé.... ngoài ra còn rất nhiều những món khác nhé.



Bánh xèo



Cá lóc nướng trui

Bạn yên tâm đi, những chủ tàu này họ rất nhiệt tình, vui vẻ, mến khách, bạn muốn biết thêm gì cứ hỏi họ. Tất nhiên là họ sẽ chờ bạn ăn uống vui chơi xong rồi đưa bạn trở về. Bạn có thể tip thêm chút đỉnh cho họ, mà không thì cũng không sao cả. Vui vẻ mà.
Giờ mình tham quan chợ Cổ nha bạn

CHỢ CỔ CẦN THƠ
Bến Ninh Kiều còn sôi động bởi nó còn có một Chợ Cổ, nhất là ban đêm thì càng đông vui nhộn nhịp, Nếu ngồi trên du thuyền, bạn sẽ được ngắm nhìn Chợ Cổ Cần Thơ từ dưới sông lên với những dải đèn màu lấp lánh, tỏa sáng cả một vùng và bạn sẽ không bỏ qua cơ hội để chụp vài kiểu ảnh làm kỷ niệm một cảnh quan lung linh tuyệt sắc này.


Chợ Cổ rực rỡ lung linh khi ta từ du thuyền nhìn lên
Chợ Cổ đúng như tên gọi vì đã được xây dựng hơn trăm năm tuổi, cổ hơn cả hai ngôi chợ Bến Thành và Bình Tây (TP Hồ Chí Minh). Ngôi chợ được thiết kế vừa hiện đại, vừa cổ kính, mặt trước trông ra đường hàng Dừa, mặt sau là dòng sông Hậu. Ngôi chợ này còn được gọi là chợ hàng Dương từ ngày xưa đã là trung tâm trung chuyển hàng hoá của cả miền Tây Nam bộ. Ngày nay, chợ Cổ Cần Thơ đặc sắc bởi cách bài trí, sự phong phú và đa dạng của các mặt hàng lưu niệm. Ngoài việc phục vụ nhu cầu mua sắm cho khách du lịch, nơi đây còn có các hàng quán đặc sản với các món ăn hấp dẫn, độc đáo của miền đất phương Nam 



Chợ Cổ ban đêm rực sáng đèn

Bên trong chợ cổ Cần Thơ, du khách có cơ hội tham quan và mua sắm nhiều loại hàng thủ công mỹ nghệ và quà lưu niệm của Cần Thơ. Ngoài ra còn có các quầy bán các hàng nông sản đã qua chế biến. Phía sau chợ, nơi nhìn ra bờ sông, có nhà hàng với nhiều món ăn ngon và đặc trưng cho miền đồng bằng, thu hút rất đông thực khách, đặc biệt là các du khách đến với Cần Thơ.



Mua sắm

 Ăn uống


Dạo chợ đêm để khám phá nét nhộn nhịp,
sầm uất của Cần Thơ về đêm
.




Thỏa sức quà vặt.....

mua sắm ở chợ đêm

Bạn ơi, tới đây chúng mình chia tay nhé, ngày mai mình sẽ tiếp tục hành trình cùng bạn đến những nơi thú vị khác nhé.
Chúc bạn ngủ ngon sau một ngày làm việc.
Tạm biệt và hẹn gặp lại!

Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

CÓ PHẢI THẾ KHÔNG ANH?



 

Em nói vói anh " đừng yêu em nữa, 


Chuyện chúng mình rồi sẽ chẳng vào đâu.

Quên em đi, hai đứa hai nhịp cầu

Xa xôi lắm, mình nhỡ nhàng nhịp bước"...

 

Anh đừng buồn vì em đưa lời  trước,

Mình vẫn như xưa - đôi bạn chung trường,

Tan học ra dù cùng một con đường

Nhưng hai đứa ngược hai đầu con phố,


 


 

Không yêu nhau - không vướng vào đau khổ,

Không bần thần ngồi đếm ngược thời gian,
 

Không mong chờ, không suy nghĩ miên man,,

Không lo lắng, không nhớ thương da diết.

Không yêu nhau, không sợ ngày ly biệt,
 

Không đớn đau cũng chẳng có giận hờn,
 

Không yêu nhau, mình sẽ thấy tốt hơn,
 

Vì có mãi - "bình pha lê tình cảm".

Khi tin đi mà chẳng có hồi âm.

Cứ mặc em dù - hạnh phúc là "không". 

Em vẫn mong anh luôn ngập tràn hạnh phúc.


 

Đừng giận em, đừng trách em lãnh đạm,
 

Tình yêu đó em cất vào ký ức,

Để trái tim không thổn thức vì ai.

Dù thời gian trôi, dù màu tóc nhạt phai,

Ta vẫn có nhau 

                       cuộc đời thơm ngát.
 

Em sẽ gởi theo anh - những lời em hát, 

Để ru anh trong giấc ngủ say nồng,
 

Em sẽ gởi theo anh - những tia nắng ẩm, 

Để sưởi cho anh giá lạnh mùa đông...  

************************

Chúng mình sẽ mãi có nhau, anh thấy không, 

Nếu chẳng yêu nhau - ta giữ tình bè bạn?