BỘ GÕ TIẾNG VIỆT

ipt src="http://mudim.googlecode.com/files/mudim-0.8-r142.js" type="text/javascript">ipt>

Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

MỘT CHUYỆN VUI VÀ MỘT CHUYỆN BUỒN




          
 Tôi nhớ năm ấy, tôi được gia đình một chị bạn mời đi dự tiệc cưới con trai họ.
Vì là chỗ tình nghĩa nên dù bận kiểu nào cũng phải tranh thủ mà đi. Hơn nữa hồi đám cưới đứa con trai đầu của chị tôi không đi dự được vì tôi đi công tác không về kịp, vì chị là bạn ở cơ quan tôi nên gia đình tôi cũng chẳng ai biết gia đình chị, con gái đầu lúc đó còn nhỏ không đi dùm tôi được nên kỳ này tôi quyết phải chuộc lỗi, Hơn nữa chị lại đang bệnh rất nặng, đang phải nằm bệnh viện và đây cũng như đám cưới chạy tang nên ai ai cũng muốn góp phần giúp chị.
       Thế nhưng cũng thật không may mắn là tôi lại đúng dịp đi công tác xa, không thể về dự đám cưới con chị được. Chính vì thế mà tôi thuyết phục con gái tôi đi đám cưới dùm mẹ, sau một hồi dặn dò kỹ lưỡng.

        Buổi sáng hôm đám cưới, khi tôi đang ở TP HCM thì con gái yêu của tôi điện thoại lên hỏi "cái thiệp cưới mẹ để đâu?" tôi bảo " mẹ để trên mặt tủ ly" - "Không có mẹ ạ" -"tìm kỹ lại đi"- "Con đã tìm khắp mọi nơi rồi, không thấy đâu hết á" - Kiểu nào thì cũng phải đi, tôi bảo con lấy một cái bao thư khác và đề tên mẹ vào rồi bỏ tiền vào dùm mẹ" (Tiền tôi để sẵn ở nhà cho con mua đồ ăn, còn cái bao thư mà có sẵn tiền thì thôi để  về tìm sau vậy)

        Con gái lại điện thoại hỏi :"Mẹ ơi, đám cưới ở đâu vậy mẹ" - À, cái này thì tôi nhớ vì khi nhận thiệp cũng có hỏi qua và nhớ là ở đó, tôi trả lời " Nhà hàng Phi Long con a, đối diện nhà mình đó" Và tôi chắc chắn là mình đúng, con tôi lại "bổ sung" thêm : À, nhà hang Phi Long thảo nào con thấy có đám cưới cổng hoa, cô dâu chú rể đang chuẩn bị đón khách...

        Thế là tôi yên trí và yên tâm là mình đã hoàn thành nhiệm vụ và vui vui thì thấy con gái mình lần đầu tiên thực hiện nhiệm vụ như một người lớn (À, năm đó bé đang học đại học năm nhất).

         Hai hôm sau tôi về tới nhà, mệt, ngôi nghỉ một lúc....
         Con gái tôi mừng đón mẹ bằng ly nước cam vắt mát lạnh và cái khăn ướt lau mặt, sau đó xách các túi đồ lên lầu cho tôi.
          Vì nhiều chuyện để nói nên tôi quên luôn cái việc đi đám cưới của con, không hỏi tới.

          Sau khi mọi việc xong hết, con gái bước vào phòng tôi với vẻ mặt cố làm ra vẻ tự nhiên và hài hước:
         - Mẹ yêu, con có hai chuyện muốn nói với mẹ
         - Ừ, chuyện gì vậy con - tôi cũng hơi lo lắng.
         - Một chuyện buồn và một chuyện vui - mẹ muốn nghe chuyện nào trước? - cô bé dí dỏm làm tôi bớt lo.
       Tôi chưa kịp suy nghĩ nên thế nào thì con gái bảo "con sẽ kể cho mẹ nghe chuyện vui trước nha" - tôi hoàn toàn nhất trí. - Nào, kể đi
          - Dạ, chuyện vui là.. là con đã đi đám cưới dùm mẹ rồi đó ( Nói rồicô bé cười toe toét)
          - Ừ, vậy tốt, mẹ cảm ơn con - Thế còn chuyện buồn là gì?- tôi lo lắng hỏi lại và chờ đợi.
          - Dạ, ùmmm,,, đó là con đã đi đám cưới,,, LỘN của người khác rồi, không phải đám cưới của bạn mẹ.

    Tôi giật mình và ngạc nhiên vô cùng, sao lại có thể đi nhầm đám của người khác được, đúng là nhà hàng đó mà.

       Tôi cố giữ bình tĩnh để hỏi cho ra lẽ : thì ra hôm đó nhà hàng này lại có tới 2 cái đám cưới, cái của bạn tôi lại là buổi chiều chứ không phải buổi sáng, mà con tôi thì có biết bạn của mẹ là ai đâu, mà đây lại là cưới con của bạn mẹ, Tôi hỏi "sao con biết là con đi lộn", Con gái giải thích thế này: "Con vô đám. bỏ bao thư vào thùng rồi, người ta mời vào bàn ngồi khi bắt đầu lễ thì thấy hai bên nhà trai gái đầy đủ cả, con mới hỏi một người ngồi bên "Ủa, sao con nghe me con nói là mẹ chú rể bệnh nặng lắm đang nằm cấp cứu ở bệnh viện mà" - "Đâu có, mẹ chú rể đó thôi, đâu có bệnh đâu!" - Con gái tôi vốn rất thông minh nên hơi chột dạ, hỏi thêm một câu nữa "Dạ, có phải bố mẹ chú rể  đang công tác tại Công ty Hải sản...không ạ" - "Không phải "......
Nghi là nhầm rồi nhưng bé cũng cố hỏi thêm một câu :"Hôm nay nhà hàng này có mấy đám cưới ạ?" - Có 2 đám đấy, chiều nay có một đám nữa - và mọi người nhìn con gái tôi có vẻ nghi ngờ là cô nàng đã đi nhầm đám cưới với cái nhìn thông cảm và chia sẻ- Một người ghé vào con tôi nói nhỏ: "đám nào cũng vậy thôi, mình đã tới là phải ngồi dự tiệc xong hãy về" (vì bao thư đã bỏ vào thùng trước khi vào bàn rồi sao lấy lại được),  Nhưng con gái tôi đã giả bộ nhìn thấy người quen rồi... trốn về luôn...
       Nghe con kể vừa buồn cười lại vừa thương vô cùng.

       Sau đó một tuần thì tôi nghe tin chị ấy qua đời...và tôi đã có dịp để làm tròn bổn phận của mình
     
Tôi nghĩ  chị sẽ hiểu và thông cảm cho tôi
Và đó cũng là một trong những kỷ niệm sâu sắc của con gái yêu dành cho tôi

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Hẹn Ước






Biết là em ngóng đợi.
Nên anh sớm quay về
Hẹn mùa cau tròn quả,
Anh đưa em về quê...